Trang

Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

Câu chuyện về nửa quả dưa chuột

Càng lớn, tôi mới hiểu được những gì bà nhắc về tôi trong phút lâm chung. Thì ra, trong cuộc sống, có những hành động rất nhỏ nhưng lại khiến ta cảm động.

9 tuổi, khi tôi còn đang nhảy lò cò chơi cùng lũ bạn, thì có ai đó thất thanh gọi: “Về ngay con ơi, về gặp bà đi, bà đang đợi”. Tôi bị kéo ào đi, tới gian giữa nhà, tôi ngỡ ngàng thấy rất đông người đang đứng vây quanh giường nơi bà tôi nằm. Bà tôi mắt nhắm nghiền, giơ tay lên khua khua trước mặt như tìm kiếm điều gì. Mọi người nhường bước cho tôi tới sát giường bà, bố tôi nghẹn ngào gọi: “Cháu đã về đây rồi bà ơi”.



Bà chợt mở mắt, môi mấp máy như thoáng nụ cười. Bà vươn tay, nắm lấy tay tôi, giọng đứt quãng: “Cháu của bà, trời… nắng, có mỗi quả dưa cũng… nhường bà… một nửa”, rồi bà ra đi. Sau này, nghe mọi người kể, tôi mới biết, phút lâm chung, bà đòi gặp bằng được cô cháu gái. Ai cũng tưởng bà đã đi rồi, nhưng không ngờ, bà vẫn chờ…

Đám tang bà, tôi ngồi lặng nghĩ ngợi. Bà tôi ốm đã lâu, tôi cứ ngỡ bà ốm vậy thôi, chứ không nghĩ bà lại ra đi đột ngột thế. Tôi ân hận rất nhiều vì giây phút cuối của bà tôi không hề hay biết, vẫn hồn nhiên chơi đùa cùng lũ bạn. Nhưng tôi không hiểu vì sao, trong thời khắc ly biệt ấy, bà lại nhớ tới chuyện tôi đưa bà nửa quả dưa, mà với tôi, nó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Bà không nhắc lại thì tôi cũng quên béng mất rồi. Vì có gì quan trọng đâu. Chỉ là một hôm trời nắng như đổ lửa, tôi nhét vào cặp một quả dưa chuột nếp trắng thơm lừng, định bụng giờ ra chơi sẽ ăn. Tình cờ, tôi gặp bà ngang đường đang đeo bị tới nhà bác tôi, hai bà cháu vừa đi vừa nói chuyện. Tới trường, nghĩ bà đi đường sẽ khát nước, tôi bẻ nửa quả dưa đưa cho bà rồi vào lớp. Chuyện chỉ có thế.

Thế rồi mãi sau này, khi tôi lớn lên, càng thêm tuổi, tôi mới hiểu được những gì bà nhắc về tôi trong phút lâm chung. Thì ra, trong cuộc sống, có những hành động rất nhỏ nhưng lại khiến ta cảm động. Một chiếc nón mẹ đội lên đầu con khi con ngồi rửa bát ngoài trời, chiếc kính bố đưa lúc con rán cá, quả ổi trên cây em trùm túi nylon cẩn thận phần ngày chị về… tất cả chẳng lớn lao gì, mà sao nhớ lại thấy cay mắt, lòng ấm áp, nghẹn ngào.

Bởi vì, nó là lòng yêu thương, tình cảm, sự quan tâm mà nếu không biết nghĩ đến nhau sẽ chẳng thể nào có được. Nó không hề giống với việc tính toán tặng món quà này, phong bì kia thì sẽ đổi chác được điều gì. Nó thuộc về trái tim, tự nhiên mà thành hành động, bình thường quá đỗi khiến người trao rồi cũng quên luôn. Nhưng người nhận thì nhớ mãi.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nếu không muốn hiện thông tin cá nhân, Bạn có thể chọn "Nhận xét với tư cách Ẩn danh"

Bài đăng Cũ hơn:

Bài đăng Mới hơn: